Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

MỘT THỜI


MỘT THỜI

Người xưa, nay gọi cố nhân
Ngày xưa, em gọi cố nhân là bạn
So tay nắn phím cung đàn
Rung lên réo rắt như ngàn tơ reo.

Hồn nhiên em hát ngân theo
Từng đêm trăng sáng trong veo bên thềm
Giai âm trầm bổng êm đềm
Thăng(#) âm réo rắt, giáng(b) trầm thiết tha...

Tháng ngày như giấc mơ hoa
Một thời cắp sách hát ca hoa vườn
Một thời đẫy nhớ, vô thường...
Hằn trong ký ức vấn vương tơ lòng !


HỌA MI